ABOUT LINKS TAG
about


Nguyễn Bình Vĩnh Đức. 1993


Spring // Tuesday, April 24, 2018
11:25 PM
Chiều lạnh nơi thành phố nhỏ, tôi ngồi ngắm mây bay ngang qua đỉnh đồi. Mưa rơi nhẹ trên cành lá non xanh biếc. Trước hiên nhà, những cánh hoa đủ màu sắc trôi theo dòng nước. Hương trà thơm thoang thoảng qua cửa sổ. Tiếng chim kêu vọng lại từ sau những mái nhà nối tiếp. Khung cảnh nhuộm một màu nâu thẫm, là mùi vị của đất trời và mùi vị của cỏ cây xen kẽ. Không giống như những thành phố Á Đông trầm mặc, sự giao mùa ở đây tràn trề thứ năng lượng tích cực. Giữa thế giới nhộn nhịp đó, kẻ phiêu lạc như tôi khó mà tìm thấy nơi đồng điệu. Cố tình bày biện phòng ốc nhã nhặn gọn gàng, tìm những thứ gốm sứ quen mắt, đốt sáp hương mỗi tối, nấu ăn kiểu Đông Á, ngửi mùi vỏ quýt. Đi dạo quanh những đỉnh đồi mỗi khi rảnh rỗi, tránh xa đại lộ đông đúc, nhìn ngắm thiên nhiên tráng lệ. Nghe tiếng gió và ngửi mùi cỏ ướt. Đọc sách ngoại văn nhưng vẫn viết nhật ký hàng ngày bằng tiếng Việt. Tự phối những giai điệu đơn giản nhỏ nhẹ. Cố gắng không suy nghĩ quá nhiều ngoài những lúc phải làm việc,
.
Đôi khi có những ngày lười biếng không bước ra khỏi nhà, sẽ tắt sưởi và quấn chăn nghe nhạc. Tận hưởng thứ năng lượng bao bọc đã dần dần trở nên quen thuộc. Trong giấc mơ, não bộ đã không còn xáo trộn những ký ức xa xôi từ quá khứ. Dù vẫn còn nhiều lựa chọn quan trọng cần phải quyết định và cuộc sống vẫn không ngừng bấp bênh, đã từ lâu rồi tôi mới cảm nhận được sự tĩnh tại trong tâm.
.
Tôi không còn mong đợi tương lai sẽ mang đến những tình cảm mới lạ. Và luôn luôn tự nhắc nhở mình rằng phải tôn trọng bản thân. Dù lòng vẫn xao động khi đứng dưới tán cây nở đầy hoa trắng muốt, và tim vẫn lỗi nhịp khi nắng vàng len lỏi qua từng kẽ tay. Tôi không còn mong đợi sẽ nhìn thấy mình hạnh phúc. Vì thế giới này đâu có gì là đơn nhất, rõ ràng. Sau cùng, tình cảm chân thành cũng chỉ là một thứ ảo ảnh xa xôi.


Hear the wind sing // Monday, February 26, 2018
6:14 AM
Đêm se lạnh nơi thành phố nhiệt đới. Tôi lang thang giữa dòng xe cộ mà tưởng như sương mờ che phủ. Trong gió có tiếng nhạc văng vẳng, nhắc nhở tôi về tương lai bất định và hiện tại ảo ảnh. Đêm nay là đêm cuối. Tôi nhìn ngắm hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt em. Yên tĩnh và phẳng lặng như mặt hồ mùa đông. Sâu thẳm và mê đắm như quá khứ lầm lỗi. Nụ cười bình tĩnh của em như nói rằng tôi rằng mình cần phải ra đi. Nơi con sông đổ ra biển ở phía Nam thành phố, gió và sóng cuồn cuộn gào thét.

Những chuyến bay cắt ngang bầu trời, phản chiếu vào nhau thành từng chùm ánh sáng với vô vàn màu sắc. Tôi bước đi trên cao, nhìn ngắm thế giới không ngừng chuyển động. Hàng vạn ngã đường tương lai lặp đi lặp lại như những cuộn phim cũ. Ngày qua ngày, kí ức về em chìm sâu vào lòng đất. Dưới mặt đất vững chãi, những mạch nước ngầm nối liền đại dương. Bay bổng trên trời cao, những đám mây chu du về vùng đất cũ.

Tiếng xe ngang qua xé tan những nhịp điệu. Tôi lại thấy mình cô độc từ bao lâu. Những câu chuyện trôi đi tưởng như giấc mơ chưa tỉnh giấc. Khi gió ngừng hát, thế giới lại lặng yên. Bao bọc chúng ta là ảo ảnh không màu, ở giữa chúng ta là thực tại rõ nét. Tôi không tiếc nuối những đêm dài chờ đợi. Mưa rào rửa sạch ký ức còn lại ở thành phố cũ, bài hát của chúng ta chìm trong âm thanh của bọt nước vỡ tan.



From the highland of nothingness // Tuesday, December 26, 2017
12:44 PM
Băng qua núi đồi mờ sương
Tìm gặp tôi những năm mười bảy tuổi
Cùng em đi qua tháng ngày tuổi trẻ
Lãng du ca hát cô độc
Nói với em rằng chúng ta chẳng phải là kẻ xấu
Rằng tình cảm thật sự
không cần phải mong ngóng đợi chờ
Em chưa từng nghĩ về tương lai
Còn tôi mãi nhìn về quá khứ
Cứ vô tâm như thế
Hạnh phúc của chúng ta
không cần phải có lý lẽ và nguyên do

Băng qua núi đồi mờ sương
Nắm đôi tay của tôi năm mười bảy tuổi
Tìm trong mắt em hy vọng và mơ ước
Giữa mênh mông cô quạnh
Chúng ta chẳng phải kẻ dại khờ
Dù đầu trần chân đất giữa nắng vàng mùa hạ
Tìm nhặt cánh ve và ngắm cánh hoa rơi

Băng qua núi đồi mờ sương
Tìm thấy tôi bên bờ hồ năm cũ
Hỏi em rằng, đã bao giờ nghĩ về ngày mai
Và đêm xuống đã bao giờ mệt mỏi?
Em rồi sẽ đi khắp thế gian
Nhặt cánh ve khắp phương trời rộng mở
Ngắm chúng tan ra trong từng cơn gió lớn
Hiện tại chỉ là hư vô bất định
Cứ vui đi giữa cuộc đời mênh mông

Băng qua núi đồi mờ sương
Tìm thấy tôi đã không còn mười bảy
Em đã lớn và ra đi mãi mãi
Tôi hai bốn, vẫn nhặt cánh ve rơi.


Highway to happiness // Friday, November 17, 2017
6:11 AM
Những ngày cuối năm, tôi ngồi ngắm nắng vàng rơi trên sườn đồi. Khung cảnh đẹp đẽ đến nao lòng dễ làm con người tự vấn về hiện thực. Trời bắt đầu lạnh, hoa hồng bên cửa sổ đã héo khô trụi lá. Mưa buổi chiều nhỏ nhẹ li ti, rất nhanh đã tạnh. Hoàng hôn nhìn từ lớp học trên tầng cao luôn để lại ráng mây rực rỡ phía chân trời. Đêm đến sớm, lá vàng xao xát dưới chân mỗi ngày tản bộ về nhà. Trong phòng luôn có mùi quýt chín. Mỗi ngày có thể ngắm phố phường cổ xưa, ngửi hương trà thoang thoảng, dành chút thời gian nấu nướng những khi rảnh rỗi. Giữa sự dung nạp bị động của số phận, tôi tận hưởng năng lượng tích cực của đất trời, đang chuyển mình vào một thời thức mới.

Đôi khi giữa cái lạnh trầm buồn của vương quốc cổ xa lạ, tôi nhớ về xứ sở nhiệt đới đau khổ, tĩnh tại, ngây thơ. Con người sinh ra ở đó không có chút phẫn nộ nào trong tâm. Sự thuần khiết trong suy nghĩ chỉ đem đến những cảm xúc rõ rệt, hoặc bi thương, hoặc vui vẻ. Quá khứ tràn ngập trong ánh nắng rực rỡ, đêm đến lại nở rộ như pháo hoa trên trời thu trong vắt. Chúng ta ngắm nghía nó, chợt nghĩ đến trái tim cũng đã từng có những cảm xúc mãnh liệt như thế. Sau đó pháo hoa tàn lụi, quá khứ trôi dạt vào quên lãng. Chúng ta lại trở về hiện thực. Tình cảm tha thiết vốn không cần phải bền bỉ. Hoài niệm đã cũ càng được lãng quên càng nhẹ nhõm.

Một lúc nào đó tôi sẽ lại quay về thành phố trên núi cao. Uống trà xanh mật ong trong sáng sớm mát lạnh, mỗi ngày đọc một quyển sách mỏng, cùng nhau trò chuyện dưới rừng thông, đi đến khe núi nghe chim hót, ngắm hạt giống từ tốn lớn lên, nâng niu thứ tình cảm nóng ấm nhỏ nhẹ. Nhìn thấy mình hạnh phúc tĩnh tại. Không phải tìm bóng mình phản chiếu bên đường phố, không phải chuẩn bị cho từng ngày cô độc. Cứ thế sống bình lặng bên nhau qua tháng ngày. Trời xanh, sương mù, rõ ràng, đơn nhất. Cứ thế an tâm chấp nhận tình cảm. Tĩnh tại, thuần khiết, dũng cảm, chân thành.


Sunshine in a bag // Friday, August 11, 2017
1:10 AM
Đôi khi tôi thấy mình thức dậy trong căn phòng cũ kĩ. Nghe gió nhẹ thổi xuyên qua những kẻ tay và nắng lành lạnh in hoa lên khung rèm trắng. Không gian có chút bụi bặm do lâu rồi không ai lui tới, lẫn vào hương cỏ âm ẩm và mùi đất trong veo. Tôi sẽ mở cửa sổ ra để nhìn thấy mặt trời soi bóng trên mặt hồ rực rỡ, xung quanh là không khí trầm buồn của tuổi trẻ, bao bọc trong tháng năm phung phí vô ích và thứ năng lượng hỗn loạn dư thừa, nhưng sau cùng vẫn lưu giữ chút ít sự yên ổn mỏng manh.

Áo lụa của bạn màu trắng và mềm mại như rèm cửa. Bàn tay tôi với ra bắt lấy gió giữa hư ảo mênh mông. Giữa thiên đường và địa ngục của chúng ta là tường vôi trắng loang lổ rêu phong của thị trấn cổ xưa quên lãng. Giữa thực tại và ảo tưởng của tôi là loài cây ký sinh trên mái ngói xanh ngọc, dù tồn tại đẹp đẽ nhưng mãi mãi không với tới mặt đất xa xôi. Tôi chẳng phải loại người đêm xuân rảnh rỗi ra sân nhà nhìn mây gió, nhưng ký ức cả nghìn năm cũng đâu bằng giây phút nhìn thấy hoa hạnh nở trong sương.

Những chuyến du hành của tâm hồn rồi sẽ mang chúng ta đến vùng đất mới, để nhìn rõ mình hơn và thấu hiểu thứ mong muốn hèn mọn trong mình. Dù tôi vẫn ước gì mình là loài cây vô cảm, có thể lặng lẽ một mình ngắm nhìn sự sống. Nhưng giữa mùa hè bao la và tuổi trẻ cuồng vọng của chúng ta, giữa nhân loại ồn ào hàng ngàn khuôn mặt thoi đưa, giữa làn sương mờ ngăn cách giữa ánh sáng và mơ mộng, tôi chẳng nghĩ rằng nhân duyên là xa xỉ.


Giao mùa // Wednesday, June 28, 2017
11:42 PM
"Và trong cô đơn em cũng như ta
Làm sao gột xóa tên đời"

Ví dụ như giữa mênh mông ảo ảnh này,
tôi chỉ nhìn thấy ánh lửa soi sáng một con đường duy nhất
độc đạo
Thì dù tôi có là kẻ dại dột và cố chấp
tôi vẫn sẽ bước đi
không quay đầu, không hối hận

Dù trăm ngàn lần đau đớn
vì mưa gió vẫn vô tình và lạnh lùng biết mấy
Tôi muốn nhìn thấy mình lần nữa trong ấm áp và bình yên
Không phải là những tháng ngày đau đáu
chờ đợi những hi vọng mong manh
Không phải là những giờ phút chán chường
dằng dẵng trong mơ ước vô vọng

Bao nhiêu lần tôi hỏi Người
Con có xứng đáng để được sống
được tồn tại, được yêu thương?
Bao nhiêu lần tôi cầu nguyện,
Xin Người hãy lấy đi tất cả, vì con biết con chỉ cần một vòng tay
Bao nhiêu lần tôi nhìn mình
rồi hỏi Người, con là ai?
giữa im lặng bao la của thế giới này,
giữa biết bao nhiêu con đường và chọn lựa
vì sao trái tim con cứ cố chấp không buông?

Phải chi biết nhắm mắt và tan ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ
để biết yêu hơn hoa cỏ, sương mai và núi đồi tinh khôi
Phải chi biết xóa đi thứ sóng âm cứ kéo dài trong não
để giấc ngủ bình yên và quên mất buồn bã trong đêm
Phải chi biết cho đi mà không cần nhận lại
để yên tâm yêu người mặc kệ có cô độc bao nhiêu.


Nhân chi đạo // Thursday, May 4, 2017
10:10 PM
Tôi nhớ những ngày ngồi một mình mơ màng trong chuyến xe đi lên miền núi cao, xuyên qua mây mờ và những cung đường vắt vẻo, khi chiều xuống nhắm mắt sẽ có cảm giác như mình đang trôi bồng bềnh giữa đại dương. Tôi nhớ những đốm sáng li ti xuất hiện ở phía xa sườn núi, nhớ tiếng nước chảy nhè nhẹ từ trên đỉnh đồi và mùi gió may lành lạnh bất chợt vờn nhẹ sau gáy. Nhớ cả những cuốn sách với ngôn ngữ tượng hình mà anh bạn người Nhật ngồi ghế sau hay đọc, và nhớ những cuộc trò chuyện luyên thuyên không ngại ngùng giữa những kẻ xa lạ, đã an tâm bỏ lại phía sau ở nơi mịt mùng sơn cước.

Nếu bạn cũng là người nhạy cảm, thì có lẽ đôi lúc trong cuộc đời này bạn sẽ bắt gặp những ánh mắt biết kể chuyện. Có khi chúng kể về những ngày vui vẻ, có khi chúng lại chực chờ hằn hộc. Có khi chúng đói khát tìm kẻ để sẻ chia, có khi chúng lại phũ phàng khép cửa. Dù bạn có từng nhìn thấy hàng trăm hàng ngàn đôi mắt trong đời, dù trong đó có những đôi mắt bạn đã thuộc lòng hay những đôi mắt bạn chỉ lướt nhẹ đi qua, chắc bạn cũng sẽ đồng ý với tôi rằng, ánh mắt hạnh phúc nhất thường thuộc về trẻ nhỏ ngây thơ, còn ánh mắt buồn bã nhất thường thuộc về những kẻ tuyệt vọng.

Những kẻ đó, họ không nhất thiết phải là người già hay người trẻ, xinh đẹp hay xấu xí, nghèo khó hay đầy đủ. Họ không phải là những kẻ bi quan hay lười biếng, cũng không tỏa ra năng lượng tiêu cực gây ảnh hưởng đến những người xung quanh. Họ chỉ đơn giản là đang tuyệt vọng, và bạn không thể biết được đâu cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của họ.

Nếu bạn cũng là người nhạy cảm, đừng bỏ mặc họ mà quay đi.


// Monday, April 17, 2017
11:45 PM
1. 
Tôi nhớ lúc còn bé, hay thích ngồi một mình nghe những giai điệu mà mình chưa thể hiểu hết được, và thích đọc những cuốn sách nhiều ẩn dụ tối nghĩa. Khi nhìn thấy một màu sắc hoặc hình ảnh bất kì thường tưởng tượng ra những cốt truyện tiếp nối, đan xen giữa thực tại và ảo giác.

Có lẽ vì thế, bây giờ khi nhớ về lúc nhỏ tôi hay lẫn lộn giữa những ký ức có thật và ký ức do mình tự tạo ra. Đó là những câu chuyện không đòi hỏi phải chia sẻ, những mảnh ghép không nhất thiết phải chính xác, những đoạn phim ngắn không cần bản thân phải nhớ và không cần người khác phải hiểu.

Có lẽ vì thế, tôi nghĩ việc một người được sự sống chỉ định phải cô độc là có thật.


 2. 
Tôi đi trên con đường dài vắng vẻ này
Bước đầu tiên, thấy trước mắt chỉ còn gió lộng biển cả
Bước thứ hai, nhìn lại phía sau đầy ảo ảnh sương mờ
Bước thứ ba, xung quanh chỉ còn có một mình cô độc
Bước thứ tư, nhớ đến nước mắt quá khứ giờ chỉ là tưởng tượng
Bước thứ năm, nghĩ về tương lai nhưng chẳng còn nhìn thấy bản thân
Bước thứ sáu, nhận ra hiện tại đầy ràng buộc kéo dài
Bước thứ bảy, không còn gì đáng để nhắc lại nữa.



3.
Có một bài hát tôi rất thích, câu mở đầu dịch thoáng ra thì thế này: "Chúa nhân từ, nếu con than khóc và cầu nguyện, thì liệu bầu trời đêm nay có tươi sáng hơn được chút nào?". Dạo gần đây, tôi hay tự hỏi mình nhiều điều với ngữ cảnh tương tự. Nếu mình phóng xe thật nhanh thì liệu những suy nghĩ vô ích có trôi tuột lại phía sau? Nếu mình nhảy thật mạnh xuống biển thì liệu cảm giác có được rửa sạch? Nếu mình hét lên thật lớn thì liệu trong nhân loại bao la đó có ai nghe thấy? Nếu mình bước đi không quay lại thì liệu hôm qua có biến mất như chưa từng tồn tại?

Những câu hỏi đó không có đáp án, hoàn toàn nằm ngoài khả năng logic của não bộ. Cũng tương tự như vậy, có những hành động không hề đợi chờ kết quả, chỉ để thỏa mãn chút tưởng tượng chán ngán.

Sau cùng, con người chỉ chờ đợi một khoảnh khắc phù hợp để sẵn sàng mở lòng, và nỗi buồn tồn tại là để ta biết quý trọng niềm vui.


Thanh Hải //
11:41 PM
Có bao lần tôi nhìn lên những tán cây xanh mướt mùa thu hay mặt hồ bao la chiều hạ, cảm nhận sự chuyển động của chúng nhịp nhàng theo gió mà lòng mơn man cũng lăn tăn gợn sóng. Có đúng không khi số phận của mỗi người đều phụ thuộc vào từng quyết định mà ta đưa ra, bất chấp vô vàn nhân duyên chằng chịt chắn ngang đường như sỏi đá lăn dài dưới đáy suối trăm năm không ngừng chảy. Và buồn thay cho một thời ngang tàng từng nghĩ rằng ta cũng mạnh mẽ như gió có thể ôm hết mọi thứ ta thương nhớ vào lòng cùng đi đến cùng trời cuối đất. Đến bây giờ mới nhận ra có vĩ đại như núi đá cũng đành bất lực ao ước thứ sinh vật nơi đáy biển xa xôi.


MIST // Saturday, February 25, 2017
10:23 AM
Tôi thích tìm ra biển, để nhìn thấy sự mênh mông và màu xanh dễ chịu xung quanh bản thân, tận hưởng cảm giác được bao bọc bởi những vuốt ve nhẹ nhàng của sóng và âm thanh đều đặn của gió. Không khí nơi đó cũng giống như vô tận những nốt nhạc dương cầm, lặng lẽ vây quanh và đưa tôi chìm dần vào hư không, biến mất khỏi sự sống này trong một chốc lát. Tôi sẽ thấy mình bước đi trên mặt biển, nhìn ngắm thành phố phía xa sau lớp hơi nước trắng mờ, nhìn ngắm thân xác mình lặng lẽ trôi trong màu xanh vô tận, nhìn ngắm cả không gian, thời gian và cuộc đời mình trôi đi dịu dàng trên mặt sóng. Trong cái im lặng vĩnh cửu đó, tất cả những rung động đều chìm sâu xuống trăm ngàn mét nước, tất cả đau đớn sẽ trở nên nhỏ bé không đáng kể. Và nếu may mắn, tôi sẽ nhìn rõ được tương lai và những quyết định của mình.

Đôi lúc trong những đêm dài đi dọc theo bờ biển, tôi sẽ nhìn thấy loài cá phát sáng trong bóng tối, say mê đuổi theo những thứ li ti mà mắt thường không thấy được. Loài cá đó vẫn sẽ sinh sống hạnh phúc dù cả đời không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, dù phải trốn tránh trong khe đá mỗi khi bình minh ló dạng. Tôi sẽ nhìn thấy ánh trăng và trời sao rực rỡ, khi cách xa khỏi ánh điện thành phố bỗng trở nên tráng lệ đến vô cùng. Tôi sẽ nhìn thấy mình, mệt mỏi và cô độc, mãi mãi ôm lấy những thứ mịt mờ không thể, chạy trốn khỏi thực tại rõ ràng.

Và khi tôi mở mắt, căn phòng trên cao tràn đầy ánh sáng sẽ lại rực rỡ hiện ra. Ánh nắng sẽ lại rọi qua khung cửa sổ vẫn luôn mở về hướng bầu trời xám đục. Tôi ngồi dậy và đưa đôi bàn tay nắm lấy bầu không khí của thực tại, ngửi thấy mùi vị của đô thị mà tưởng tượng thành mùi lá cỏ tinh sương.